Kiâm-toâ

Ùi Wiki Tô·-su-kóan
Chá-chêng ê Tâi-oân-lâng chiok sàn-chhiah. Ū bí-pn̄g thang chia̍h chiū sǹg-sı̄ bē bái--lah. Beh ū mı̍h thang phoè-pn̄g koh khah hán--tit. Nā ū, mā lóng-sı̄ chhài-pó͘, kiâm-hı̂ hit lūi ê kiâm-toâ. Oa̍h beh kiâm--sí.

Kóng ū chı̍t ke-hoé-á, piah-téng tiàu chı̍t boé kiâm-hı̂. Chia̍h pn̄g ê sı̂, lāu-pē chiū kā in nn̄g ê kiáⁿ kóng :”Lín nā bô mı̍h phoè pn̄g chia̍h bē lo̍h--khı̀, tio̍h khoàⁿ chı̍t ē piah-téng ê kiâm-hı̂, chia̍h chı̍t chhùi pn̄g. Án-ne, lín ē kám-kak pn̄g khah hó chia̍h.” Koè chı̍t-ē-á, sió-tı̄ tio̍h khêng-hun kóng : “A-pa, a-hiaⁿ chin iau-sâi, i lóng khoàⁿ nn̄g-ē chiah chia̍h chı̍t-chhùi pn̄g.”

A-pa tùi-chhùi kā ı̀n kóng : “Mài chhap--i. Hō͘ i oa̍h-oa̍h kiâm--sí.”

(Tâi-bûn Thong-sı̀n Tē 67 kı̂, 1999 nı̂ 8 goe̍h)