Piàⁿ-miā choè hó-sū oē kiù lán boē

Ùi Wiki Tô·-su-kóan

Ū lâng jı̄n-ûi nā sêng-sim sêng-ı̀ choè só͘ siong-sı̀n ê hó Sū chiū khó-í. In siūⁿ sím-mı̍h chong-kàu to hó, chí-iàu Sı̀n, put-koán kàu-gı̄ jû-hô. Ū chı̍t-jı̍t, ū chı̍t ê lâng cháu khı̀ ke-nih. I ê pêng-iú Khoàⁿ i hiah tio̍h-kip chiū hoah kóng, “Oh, lí hoat-seng sím-mı̍h sū?” Ìn kóng, “Goá ê kiáⁿ phoà-pēⁿ chin siong-tiōng, beh koáⁿ-kín lâi khı̀ chhoē i-seng.” “M̄ kú lí cháu m̄-tio̍h hong-hiòng?” Ìn kóng, “Bô koan-hē”, iû-goân piàⁿ miā cháu. “Lí khoàⁿ goá piàⁿ-miā án-ni cháu, m̄ bián kā goá tam-sim, chóng ē chhoē tio̍h i-seng!” Ìn kóng, “Lí choa̍t-tùi chhoē boē tio̍h.” Kiat-kó hit ê lâng chhoē bô i-seng, i ê kiáⁿ ê pēⁿ jú giâm-tiōng. Lâng pı̂n sêng-sim piàⁿ-miā cháu, kiat-kó sı̄ cháu m̄ Tio̍h lō͘, éng-oán bē kàu bo̍k-tek tē. (“Kı̂-biāu ê Iâ-so͘”, Ia̍h 25-26 )